NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHẶT ĐÁ MANG VỀ.

Chuyến xe đêm đưa chúng tôi đi tham quan Ninh Chữ 2 ngày, khi mặt trời vừa le lói những tia sáng đầu tiên trên vùng biển Cổ Thạch. Dẫu hơi mệt vì ngủ đêm trên xe, nhưng khi thấy biển thì mọi người đều vui vẻ hân hoan chạy ùa xuống biển, chụp ảnh, dạo biển, leo lên những tảng đá đủ hình dáng ngắm bình minh lên trước khi dùng điểm tâm sáng.

Khi mọi người đều lên nhà hàng ăn sáng thì tôi thấy một chú trong đoàn vẫn chưa lên, nhìn xuống vẫn thấy ông tỉ mẩn ngồi nhặt những viên đá đủ màu sắc rồi cẩn thận cho vào bịch bóng, tôi chạy xuống mời chú lên ăn sáng thì chú không nói gì, tôi thấy khéo mắt chú bỗng long lanh nước. Chú nghẹn ngào kể: Chú và vợ chú ở bên nhau hơn ba mươi năm có lẻ, chia sẻ với nhau từ thời củ mỳ (sắn) bẻ đôi, củ khoai chia nửa. Khi các con của chú đều đã yên bề gia thất thì cô chú mới có một chút thời gian dành cho riêng mình.

Năm ngoái cô muốn được cùng chú đi biển Cổ Thạch để vãn cảnh chùa và ngắm biển, cô thích lắm khi nghe người ta kể về chỗ này. Nhưng một tai nạn bất ngờ đã khiến cô rời xa chú mãi mãi. Dự định của chú dành cho cô vẫn chưa được thực hiện, nên chú tự nhủ nếu có dịp ra Cổ Thạch chú muốn nhặt những viên đá nhỏ và những vỏ ốc này mang về đặt lên mộ cho cô, coi như cô cũng đi du lịch cùng với chú...

Đưa đoàn trở về chú nắm tay tôi nói: Con hãy biết yêu thương trân trọng người đã cùng đồng cam cộng khổ với mình, cuộc đời này ngắn lắm không ai biết trước được ngày mai như thế nào. Yêu thương thì không nên chờ đợi. Cảm ơn con đã cho chú một chuyến đi vui vẻ và đáng nhớ, chúc con luôn may mắn trên sự nghiệp của mình.

Phan Thiết có một câu chuyện tình nổi tiếng, Vĩnh Hảo cũng ghi dấu một thiên tình sử và hôm ấy tôi được chứng kiến một tình yêu bất tận có thật giữa đời thường.

Nguyễn Quang Ánh - kí ức những chuyến đi.

Hình của chú năm 2016.

Chia sẻ:

Bài viết cũ hơn

Bài viết cùng danh mục:

 0938 494 789